Ta giận hờn, để lời hứa bay xa
Ta trách ta, sao yêu quá đậm đà
Ta muốn quên, để rồi càng thương nhớ!
Ta là ai, trong cuộc đời lầm lỡ
Ta là gì, sao mơ tưởng cao xa
Ta là chi, sao lại quá thật thà
Ta là sao, ta chẳng hề hiểu nổi!
Ta trách ta, hay trách trời có lỗi
Ta giận người, hay ta giận mình ta
Ta muốn ai, sao lại chẳng nói ra
Ta ngu si, hay dại khờ quá đáng?!
Ta giờ đây, nghĩ rằng đời quá chán
Ta chẳng còn, thiết đến một ngày mai
Ta chằng cần, thiết đến một tương lai
Ta là ai, cũng chẳng cần ai biết!
Ta là ta, chỉ một mình đơn chiếc
Ta là gì, chẳng cần ai tiếc thương
Ta là chi, trong số kiếp đoạn trường
Ta là ta, một con người cô độc...!.
Ta trách ta, sao yêu quá đậm đà
Ta muốn quên, để rồi càng thương nhớ!
Ta là ai, trong cuộc đời lầm lỡ
Ta là gì, sao mơ tưởng cao xa
Ta là chi, sao lại quá thật thà
Ta là sao, ta chẳng hề hiểu nổi!
Ta trách ta, hay trách trời có lỗi
Ta giận người, hay ta giận mình ta
Ta muốn ai, sao lại chẳng nói ra
Ta ngu si, hay dại khờ quá đáng?!
Ta giờ đây, nghĩ rằng đời quá chán
Ta chẳng còn, thiết đến một ngày mai
Ta chằng cần, thiết đến một tương lai
Ta là ai, cũng chẳng cần ai biết!
Ta là ta, chỉ một mình đơn chiếc
Ta là gì, chẳng cần ai tiếc thương
Ta là chi, trong số kiếp đoạn trường
Ta là ta, một con người cô độc...!.